Ngày 1

Chưa bao giờ mà Thảo thấy tất cả mọi thứ trở nên sáng tỏ và rõ ràng đến thế, từng bài học mà vũ trụ dạy mình, từng thông điệp mà cuộc sống sắp xếp như thế một lời nhắn nhủ cho chặng đường mới mẻ sắp tới.

Bài học từ chiếc visa nộp vội là khi mọi người nói rằng đó là điều không thể, rằng ngay từ đầu khi niềm tin đã là không thể thì nó đã ấn định trong đầu là như thế. Điều tuyệt vời đó chính là vẫn có người tin rằng nó có thể, vẫn có người nói rằng sẽ phải có cách, cho dù là không được thì chí ít chúng ta cũng đã làm hết sức mình. Bài học nó không nằm ở chiếc visa mà nó nằm ở cách chúng ta đón nhận thách thức như thế nào. Hôm nay mình đã chúc mừng người nhận được chiếc visa ấy, chúc mừng bạn ấy cho một chuyến hành trình tưởng chừng như không thể đến cuối cùng trở thành có thể.

Tường vi trắng, mình chưa thấy bao giờ. Cho đến một ngày chị bảo mình nhất định phải tìm được tường vi trắng. Mình biết chị đã tìm em ấy từ trước khi chia sẻ với mình. Mọi người bảo chị thôi đi, sao phải vất vả thế, sao nhất định phải là màu trắng trong khi màu hồng có ở khắp mọi nơi. Chị vẫn giữ một niềm tin nhất định sẽ tìm được. Mình đã theo chân chị một lần trong hành trình rong ruổi tìm kiếm, mình cũng đã nghĩ như bao người. Nhưng khi nhìn vào mắt chị, mình tin Tường Vi trắng sẽ xuất hiện. Và cuối cùng, sau nhiều tháng trời ròng rã, chị chụp nhánh hoa Tường Vi cho mình xem, một màu trắng ngần tinh khôi và mạnh mẽ, y như niềm tin của chị.

Nhờ bài học của Tường vi trắng và chiếc visa nộp vội mà hôm nay sau rất nhiều suy nghĩ và đắn đo thì mình cũng đã thông suốt rất là nhiều. Cũng phải hơn 1 tháng mới đưa ra quyết định, nhưng khi đã quyết định thì nhất định cam kết đi đến cùng. Nói thật, mình không biết đến cùng sẽ là đến đâu và bao xa, chỉ biết có một sự thôi thúc từ bên trong nhắc nhở mình về một giấc mơ, một khát khao đang cháy rực rỡ, chỉ biết mỗi ngày cố gắng thêm một chút, vui chơi nhiều hơn một chút, sống động và hiện diện hơn một chút.

⁉️ Nếu không phải bây giờ, thì là bao giờ?
⁉️ Nếu không là hôm nay thì là khi nào?

Có nhiều thứ phức tạp hóa giản đơn. Đời, đôi khi đơn giản như vậy.

Hạnh phúc là khi mình còn đang hoang mang với chính mình thì người khác vẫn đặt một niềm tin trọn vẹn vào mình.

Biết ơn vì những người chiến binh truyền cảm hứng mà mình được song hành cùng.

Thảo đã và vẫn đang sống với giấc mơ của mình, chỉ khác là giấc mơ ấy được thắp sáng bừng bừng và bây giờ mình thậm chí còn không thể cất nó vào trong tim được nữa rồi.

LataHa 5.10.2022

Hành trình sống với giấc mơ Người Dẫn Đường

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>