Lần đầu tiên biết đến con mèo.
Hồi còn nhỏ, chỗ mình ở không biết đâu ra có con mèo hoang tới làm ổ dưới chân cầu thang. Do khu vực đông người qua lại, nên không ai để ý, cũng chẳng ai đụng chạm, cứ để vậy cho mấy mẹ con nhà nó tự sinh tự việc. Rồi 1 ngày mèo mẹ đi kiếm ăn về bị người ta thuốc, lê lết tới chỗ mẹ mình cầu cứu, lúc đó mẹ mình mới đi tìm khắp nơi thì cứu được 2 bé mèo con. 1 con yếu quá không cầm cự được qua đời trong đêm, còn 1 con thì khỏe hơn, nhưng cũng lay lất, mẹ mình chăm nó từng muỗng sữa.
Mình thì sợ, vì đó lần đầu tiên thấy mèo, và cũng không được lại gần vì mẹ sợ nó có bệnh gì thì lây nhau mắc công. Thế là chỉ đám đứng xa xa nhìn mẹ chăm nó cho đến khi nó bắt đầu cứng cáp thì mình mới được lại gần chơi với nó. Rồi từ đó quấn quít nhau không rời, ăn chung, ngủ chung, đi đâu cũng có nhau. Đến một hôm, mình ngủ dậy không thấy nó đâu, ba mẹ bảo tối qua nó đi ra ngoài đường bị chó nhà hàng xóm cắn chết. Thế là mình khóc ròng hơn 1 tuần lễ. Sau đó, hàng xóm cũng trả lại một con mèo khác cho mình mà sau này nó trở thành một nỗi đau chia ly còn lớn hơn thế nữa. Mình bị ám ảnh mãi cho đến sau này….
Lần thứ 2, miễn cưỡng nhận nuôi và cái kết.
Kiwi và Tiểu Hổ là 2 con mèo bị bỏ rơi, người ta nhặt được rồi đăng trên mạng xã hội. Chắc cũng là cái duyên vì mình đã từng nghĩ sẽ không bao giờ nuôi mèo nữa. Em gái mình đòi nuôi rồi “hứa hẹn” các kiểu, thế là chiều lòng em nó đi nhận 2 đứa nhỏ về. Vậy mà đã 7 năm, tụi nhó bây giờ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, mỗi ngày chỉ muốn đi về thật nhanh với con. Mình có thể nhịn ăn chứ nhất quyết không để nó nhịn một bữa nào và thế là con nào cũng mập.
Kiwi là một con mèo tình cảm.
Em nó có một cái năng lượng yêu thương ngập tràn và biểu lộ ra bên ngoài luôn. Kiwi có một tính cách trầm, ấm và rất kiên nhẫn. Nó luôn nhường hai đứa kia trong mọi việc (trừ việc ăn cỏ), không bao giờ quậy phá hay nghịch ngợm. Lỡ làm điều gì có lỗi, hoặc lỡ cắn tụi kia đau quá là cứ đi theo meo meo xin lỗi miết.
2 điểm đặc biệt của Kiwi đó là em nó có khả năng đấm lưng và matxa siêu siêu đã luôn. Đi làm về nằm kềnh ra rồi kêu nó là nó sẽ đến đấm lưng cho mình; Còn điểm thứ 2 đó là em nó bị sợ độ cao và nhảy cao là điều gì đó bất khả thi với cái thân hình đồ sộ của nó và mọi nỗ lực giảm cân đều bất thành.
Tiểu Hổ là thánh phá mọi loại cửa.
Cái tên nghe hổ váo vậy thôi chứ hễ có biến là không thấy nó đâu, có hai đứa kia đi hóng biến chứ nó là trốn mất tăm biệt tích luôn. Tiểu Hổ với Kiwi là hai chị em sinh đôi, một đứa vàng, một đứa xám và tính cách hoàn toàn trái ngược. Nếu Kiwi tình cảm bao nhiêu thì nó khó ở bấy nhiêu, đừng hòng đụng được nó khi nó không cho phép.
Tuy nhiên mình rất khâm phục Tiểu Hổ vì nó cực kì kiên trì với mục tiêu, không bao giờ bỏ cuộc và tìm đủ mọi cách để đạt được mục tiêu của nó. Một trong các mục tiêu của nó đó là sở thích mở các thể loại cửa, đặc biệt là cửa tủ lạnh. Cửa chuồng, cửa sổ, cửa nhà, cửa các thể loại nó mở được hết chỉ bằng cách quan sát con sen vài lần là làm được. Ghê chưa! Cái tủ lạnh mình mở còn phải dùng sức, nó chỉ cần 1 cái tay nhỏ xiu đã mở được trong tích tắc, mở riết mà tay nó có chuột luôn đó, không cần đi tập Gym đâu nha.
Lần thứ 3, “nếu không nuôi được Mina thì mình sẽ buồn lắm”.
Phòng của mình ở trên cao, mình thích mở cửa sổ cho thoáng và hít thở khí trời, ngày đêm gì cũng vậy. Một đêm nọ đang ngủ thì có 1 con dơi nhỏ bay vào phòng và bị Tiểu Hổ cắn chết, mình cứu không kịp. Lúc mình đỡ được cho nó thì đã muộn rồi, cứ thế nó chết trên tay của mình. Cảm giác vừa bất lực, vừa thương cảm. Mình thắp nhang cầu nguyện cho nó hết 49 ngày.
Kể câu chuyện này là vì mình tin Mina là con dơi nhỏ hóa kiếp, vì 6 tháng sau đó…
Chưa đầy 2 tháng tuổi, Mina bị té lầu bể mũi, chủ nó đem đến phòng thú y xong để nó ở đó và không liên lạc nữa. Lúc mình vừa bước vào cửa thì nó kêu meo meo rõ to, làm trái tim mình cũng đập loạn nhịp theo nó luôn. Khi phòng khám bảo vừa có người nhận nuôi thì mình đã buồn như thể vừa mất đi một điều gì đó quý giá. Sau nhiều lần liên lạc tới lui thì giờ Mina đã về với mình được 1 năm rồi, gương mặt của nó, cái chõm lông trắng của nó y hệt con dơi nhỏ kia.
Sinh ra làm mèo chứ nó rất yêu thích việc bay nhảy trên không trung.
Bị sang chấn lúc nhỏ nên Mina cũng không được bình thường lắm, hay giật mình và chỉ thích ở trên cao chứ không thích là là trên mặt đất. Suốt ngày nó cứ bay vòng vòng trên đầu mình và nó đặc biệt rất thích chọc phá và cắn Tiểu Hổ (nghiệp quả không chừa một ai nha Hổ nha!)
Tụi nhỏ đã dạy mình về cuộc sống như thế nào!
Từ lúc bắt đầu nuôi mèo, mình thấy bản thân mình có trách nhiệm hơn, kiên nhẫn hơn và mình đã học được rất nhiều từ tụi nhỏ.
Kiwi và tiểu hổ đến với mình trong giai đoạn mình chạm đáy cuộc đời, hai đứa như liều thuốc chữa lành cho tâm hồn của mình để từ đó mình học được cách yêu thương bản thân nhiều hơn và sống trọn vẹn hơn trong hiện tại. Mina đến với mình để nâng đỡ tinh thần và năng lượng trong giai đoạn phá kén, để mình kết nối với một tình yêu thương to lớn hơn.
Mình học được ở Kiwi tính kiên nhẫn, tinh thần trách nhiệm và sự ân cần chăm sóc của nó. Bên cạnh Kiwi như thế cả thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.
Mình học được ở Tiểu Hổ tính quyết đoán và dứt khoát. Tiểu hổ rất kiên trì và bám đích, không bao giờ bỏ cuộc và luôn có luật chơi riêng của nó. Ngoài ra, Hổ luôn là đứa đại diện đi xin ăn cho cả đám còn lại, tinh thần đồng đội cực kì cao và đừng bao giờ giỡn mặt với nó. Bạn có tin không, mình có sự ngưỡng mộ tính cách của nó đó.
Mình học được ở Mina về sự hiện diện trong hiện tại, đời có bao nhiêu lâu đâu mà, ngáo xíu cũng không sao đâu Sen. Sự hồn nhiên, vui tươi của nó luôn khiến cho mình yêu đời. Cả hai đứa đều thích ngắm bầu trời, đều thích hóng gió, nên hễ gió bão nổi lên là cả mèo và Sen đều phi ra cửa sổ đứng hóng gió, sáng thì ra ngắm bình minh, chiều thì ngắm hoàng hôn, tối thì đi ngắm sao. Ở bên cạnh Mina, mình thấy trái tim mình được kết nối với bản thể thiêng liêng bên trong của mình.