Trải nghiệm từ việc trở thành 1 Crew member cùng với những quan sát sau 03 ngày hỗ trợ cho Khóa #K16 – Khai vấn cho Lãnh đạo và Coach chuyên nghiệp cuối tuần vừa rồi đã cho Thảo rất nhiều cảm xúc và bài học.
Quan sát các bạn học viên từ những bối rối cho các phiên thực hành đầu tiên cho đến khi các bạn thành thục hơn khi đặt câu hỏi, khi vỡ òa ra với những khám phá mới và cả việc học đến ngày cuối cùng cảm giác hụt hẫng khi mai phải đi làm. Thảo nhớ về mình của 2 năm trước. Cũng y vậy, cũng ấp úng lần đầu đi coach, cũng thấy nhiều thách thức đồng thời là cơ hội phát triển, cùng nhen nhóm một ước mơ trở thành người coach chuyên nghiệp.
Làm coach khó lắm chứ không đùa. Không phải cứ đi học công thức, cứ đọc sách hay xem video là làm được. Cả một quá trình đòi hỏi cực kì nhiều kỹ năng, sự hiện diện, khả năng lắng nghe, khả năng quan sát, cảm nhận và cả trực giác nữa.
Một bài học cực kì đáng lưu ý mà mình đã trải nghiệm cũng như để chia sẻ với các bạn coach mới đó là TIN TƯỞNG VÀO QUÁ TRÌNH – TRUST THE PROCESS. Vì thường chúng ta thích phá cách và sáng tạo, thích tạo dấu ấn riêng của mình, không thích đi theo khuôn mẫu của người khác. Thảo cũng vậy, đã từng đưa rất nhiều cái muốn của mình vào, nhưng là một người coach, cái mình muốn khác với cái mà coachee của mình muốn. Nền tảng mình chưa vững thì có phá cách đến đâu cũng sẽ như xây lâu đài trên cát, mới đầu thích thú lắm nhưng sẽ không đi được đường dài, không bền vững được. Và vì mình muốn chứ có phải coachee của mình muốn đâu, nên thành ra gượng ép, thành ra áp đặt.
Và không phải cứ rèn luyện là sẽ hoàn hảo, không phải cứ đủ giờ sẽ bay được. Mình đã được học điều này từ hai người thầy, đó là thầy Trần Tiến Công và thầy Trịnh Thắng, rèn luyện thường xuyên sẽ giúp cho mình cứng cáp và thuần thục, nhưng nếu mình rèn sai cách thì cái sai ấy nó sẽ đi theo mình qua năm tháng rồi dần dần thành cái mô thức. Đến khi nhận ra lại khó sửa vô cùng.
Ngày xưa Thảo cũng đặt mục tiêu là phải đạt được 100 giờ rồi lên 200 giờ rồi 500 giờ. Cứ hùng hục mà làm cho đủ số giờ, và nghĩ cứ đủ giờ sẽ bay được. Nhưng sự thật là mình đã làm gì, mình đã làm như thế nào trong cái 500 giờ đó. Mình học được gì, mình có mắc cùng một lỗi không, mình có tiến bộ hơn mỗi ngày không.
Bài học của Thảo ở đây là làm mô hình 3Đ mà Thảo đã được một người anh đi trước trao tặng ngay những bước đi chập chững đầu tiên. Và Thảo vẫn sử dụng cho đến bây giờ vô cùng là hiệu quả.
ĐÚNG – ĐỦ – ĐỀU
Làm đúng các bước, làm đủ các bước và làm đều đặn, thường xuyên. Kiên nhẫn + Quan sát + Phản tư liên tục rồi điều chỉnh, rồi cải thiện.
Càng thực hành 3Đ, Thảo càng tin tưởng vào quá trình. Nhờ vậy mình đi chậm mà chắc, đi từng bước vững chãi. Bước nào làm chưa đúng thì quay lại sửa, quay lại điều chỉnh. Chỗ nào còn thiếu thì lấp vào cho đầy, không nhảy cóc, không bỏ bước. Làm cho vững cái nền tảng, xây cho chắc cái nền móng rồi từ đó mới tạo ra cái riêng cho mình
Minh họa cho điều này, mình để bức tranh con bò tót của Picasso ở bên dưới. Bác ấy đã sáng tạo ra bức tranh với 1 nét vẽ từ những nền tảng cơ bản và vững chắc đầu tiên. Và cái chúng ta nhìn thấy là sự sáng tạo, là sự phá cách, là phần nổi của tảng băng và đại đa số sẽ muốn có cái phần nổi đó nhưng ít có ai đủ kiên nhẫn đi đến cùng.
Vâng, và hôm nay là thứ 2. Chúc cả nhà một tuần mới tuyệt vời với 3Đ nhé
Nguồn ảnh: google