Đọc xong hai quyển sách cứ như đứng ở giữa hai tấm gương, quay đi đâu cũng thấy mình ở trong đó.
Hai tác giả, một người Trung Quốc, một người Hàn Quốc
Hai cô gái, một người độc thân, một người mẹ.
Hai góc nhìn, hai bối cảnh, hai cuộc đời…
Gần gũi lắm.
Những tấm chân tình ấy cứ nhẹ nhàng mà sâu sắc, những chia sẻ và tình huống cực kỳ thực tế hay có thể nói là nó rất đời. Đời là bởi vì nó bình dị, đôi khi có phần chua chát, đời vì nó là những cố gắng và nỗ lực vượt qua mỗi ngày, vì nó là chiếc tàu lượn siêu tốc lúc lên lúc xuống thế nên nó như nói về “mình”.
“Mình” là những con người cố gắng mỗi ngày vẫn thấy chưa đủ, là những trái tim nhạy cảm, là tấm lòng luôn nghĩ cho người khác trước cả bản thân mình. Là những người ở một mình lại thấy vui hơn ở nhiều mình.
Thật may mắn vì khi cùng lúc đọc hai quyển sách này, mình cũng đang thực hành một vài thói quen mới, đang trong giai đoạn thử nghiệm một số khả năng mới, nó như được tiếp thêm một niềm tin mãnh liệt hơn nữa vào chính mình. Để tin rằng, từ từ rồi mọi thứ sẽ tới. Để bớt tự trách bản thân khi tập nói có với mình và nói không với người khác, bất kỳ ai.
Trong quá trình đọc, mình đã được tiếp thêm sức mạnh để rèn luyện việc đi bộ mỗi ngày, điều mà trước đây dù mẹ có cầm roi kế bên cũng không làm. Đã hiểu vì sao mỗi lần ai đó hủy kèo hẹn hò là lòng mình lại vui như mở hội mùa Xuân ????. Và còn nhiều cái khám phá hay ho khác nữa về bản thân, về cuộc sống và về khả năng mình có thể kiến tạo được.
Dù có hơi vất vả nhưng cuối ngày thì đó là những tiến bộ hơn ngày hôm qua.
Sau cùng thì Kệ Phu.
LataHa
30.05.23
{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>