Ngày này, giờ này, cách đây 1 năm, tôi bị lên cơn suyễn phải đi cấp cứu trong đêm. Từng hơi thở trở nên rất khó khăn, tay chân co quắp lại, đờ đẫn và dần mất ý thức. Giai đoạn mà dịch covid đang hoành hành, khi mà việc đi lại cũng phải có giấy phép. Tôi đã tưởng mình tới số rồi. Khi tỉnh lại trong phòng cấp cứu với máy trợ thở, tôi biết mình chỉ có một cơ hội để sống mà thôi.
Tôi nhận ra mình có nhiều việc chưa làm, nhiều người chưa gặp, nhiều nơi chưa đi, nhiều lời chưa nói.
Tôi nhận ra mình đã sống hời hợt vời gia đình mình như thế nào và thiếu sự quan tâm đúng đắn đến họ. Tôi mặc định về hai chữ gia đình theo một định nghĩa riêng.
Tôi nhận ra mình chạy theo thang đo của xã hội với một nỗ lực không ngừng nghỉ nhưng lại thiếu sự tỉnh thức, lắng nghe trái tim tôi.
Bài học về hơi thở mang lại cho tôi 1 tác động cực kì mạnh mẽ, xoay chuyển tâm thức của tôi 180 độ, để tôi lựa chọn hít thở có ý thức, lựa chọn sống trọn vẹn trong từng phút giây.
Bài học sau một năm về hơi thở. Tôi không biết và cũng không muốn biết tương lai sắp tới sẽ như thế nào. Được hít thở một cách bình thường cũng là một niềm vui trong giây phút hiện tại rồi. Vì thế, tôi trân quý từng giây từng phút tôi còn được hiện diện trên cuộc đời này. Vì thế, tôi mong muốn từng giây từng phút đó tôi sống thật ý nghĩa, lan tỏa thật nhiều yêu thương và giá trị cho cuộc đời.
Một món đồ lúc nào cũng mang theo bên người. Cảm ơn vì đã ở cạnh tôi, cảm ơn vì đã không phải dùng đến trong thời gian vừa qua.