Landmark forum, tháng 4.2023
Đến với forum, tôi cứ tưởng mình đã hoàn tất, đã được chữa lành rồi, tôi tưởng mình an yên rồi, ổn cả rồi. Đến với forum, tôi chỉ muốn biết cuộc đời mình sắp tới cần tập trung vào điều gì, tôi chỉ muốn biết lựa chọn nào cần được đưa ra để tiến thẳng về đích một cách hiệu quả nhất.
Forum ngày 1, tôi để mình lạc trôi giữa một mớ ngôn ngữ và những định nghĩa mà tôi cho rằng tôi đã biết rồi, tôi tự cho mình đã biết, đã hiểu và tôi đã không hiện diện một cách trọn vẹn ở đó. Ngay tại nơi tôi nghĩ mình đã biết rồi, tại đó, tôi không biết gì cả.
Forum ngày 2, tự hứa sẽ cố gắng hiện diện nhiều nhất có thể. Tôi đã mong đợi chương trình này đến thế cơ mà. Rồi, đùng một phát, mọi ký ức như được khai quật, mọi nỗi đau như đội mồ sống dậy, khủng hoảng, đớn đau và tôi thấy mình như bị mắc bẫy. Một cảm giác uất ức như thể bị lừa, ai đã mang tôi vào cái forum chết tiệt này thế? Tôi đã hoàn tất với bản thân mình rồi kia mà, sao lại đau đến thế này? Cảm giác như đang rơi tự do cùng với những bong bóng thủy tinh ở xung quanh, chỉ cần 1 cú chạm là nó sẽ vỡ tan và ghim mảnh nhọn ấy vào trái tim mình. Không có chỗ bấu víu, cứ thế rơi thẳng xuống cái hố của những ám ảnh tuổi thơ.
Đã không dưới 10 lần, tôi muốn bỏ chạy khỏi cái forum đó, không dưới 10 lần, rồi đưa tay lên nhất nút rời khỏi màn hình. Bối rối, khó chịu và ngột ngạt, tôi cứ cố gắng tìm cách hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Kháng cự, chống đối và rời đi… để rồi quay trở lại và lấy hết mọi dũng khí để đối diện – với chính mình.
Miệng tôi khô khốc, tay chân lóng ngóng, bụng thì quặn lên như có đàn kiến bò bên trong… tôi đã thực hiện một cuộc gọi quan trọng nhất của cuộc đời mình, để hoàn tất quá khứ của mình. Tôi bất chợt nhận ra chưa bao giờ mình lại mạnh mẽ và dũng cảm đến thế, chưa bao giờ tôi thấy mình trọn vẹn và đầy đủ đến thế… Kết thúc cuộc gọi đó là một cảm giác nhẹ nhàng đến trống rỗng, ồ thì ra hoàn tất là thế à!. Tôi chưa từng có trải nghiệm nào như thế, chưa từng. Chân tôi chạm đất và tôi không còn hành lý nào trên vai mình nữa.
Forum ngày 3, một cú tát khác lại dội vào mình, cứ lên và xuống như một chuyến tàu lượn siêu tốc, cứ thế, từng cú tát, từng gáo nước dội thẳng vào để tôi nhận ra tôi đã sống ngần ấy năm cuộc đời, luôn tìm đủ mọi cách để tồn tại, con người mà tôi đã & đang hiện hữu cùng dần bước ra ánh sáng cùng tôi, tôi nhìn thấy bạn ấy, thật sống động và rõ nét. Ồ, thì ra bạn trông như thế à! Cánh cửa tương lai mở ra, phía bên kia của nỗi sợ và sự kháng cự là tự do tuyệt đối, là trống không và rỗng.
Tôi thấy mình buông tay bạn ấy, bước vào & về nhà!
Tôi là một người đam mê học tập và bị ám ảnh bởi việc học không ngừng để phát triển bản thân. Tôi đọc sách và học rất nhiều khóa học lớn nhỏ khác nhau. Sau mỗi khóa, tôi lại nhận được nhiều những giá trị để trở về với cuộc sống, nâng cao bản thân mình, chan hòa hơn, và thành công hơn. Thế nhưng cái chữ “hơn” đấy, nó không đủ đầy, rồi tôi lại đi học tiếp, lại đi tìm kiếm. Tôi cũng đã từng đi chữa lành tâm hồn mình bằng nhiều cách khác nhau. Và tôi biết ơn rằng tôi đã làm như thế, vì từng hành động tôi thực hiện đã mang tôi đến gần hơn với chính mình. Tôi đã làm những gì tôi cần phải làm, đã chọn những gì đã chọn và đã sống một cuộc đời đầy sắc màu. Để rồi, bây giờ đến với forum, tôi đã thực sự sẵn sàng.
Nếu bạn hỏi tôi về trải nghiệm của chương trình này như thế nào thì tôi sẽ nói với bạn rằng, bạn hãy tự mà đi trải nghiệm lấy nó. Bởi vì nó sẽ cho bạn cơ hội để nhìn về cuộc đời mình từ khi bạn sinh ra cho đến bây giờ, nó mang đến cho bạn một tấm bản đồ trống rỗng, và chỉ có bạn mới có thể trả lời trên tấm bản đồ đó có gì, và bởi vì đó là bản đồ cuộc đời của bạn.
Đối với tôi, rời khỏi chương trình là cuộc sống mới của tôi bắt đầu, một cuộc sống thật sự mà tôi đã luôn đi tìm – hiện hữu ngay đây, ngay lúc này
Xin cảm ơn, bằng tất cả yêu thương!
Thảo Thảo