Bước chân ra khỏi vùng an toàn, mình tiến thẳng vào vùng sợ hãi. Có quá nhiều thứ không biết, có nhiều chọn lựa và nhiều thách thức. Phải vững tâm lý lắm mới thật sự nhìn ra được đâu là điều bản thân cần ngay lúc này. Vì nỗi khổ của mình là “tham kiến thức”, ham cái mới lạ, hay “chán cơm thèm phở” ^^, mình cứ thích khám phá, cứ tò mò với tất cả mọi thứ trên đời. Phải có trải nghiệm thực tế mới chịu tin, phải té đau mới biết sợ.

Ai đó đã từng nói với mình rằng khi cần tìm một câu trả lời – Hãy đến nhà sách. Quyển sách này mình đọc ngấu nghiến trong 2 ngày, và thật sự lâu lắm rồi mới có cảm giác thõa mãn khi đọc một lèo hết vèo cuốn sách.

Quyển sách này cùng với một vài những thông điệp khác mà mình nhận được, rất phù hợp và đúng thời điểm trong giai đoạn mình đang cân nhắc để đưa ra một số quyết định lớn.

Quan điểm của tác giả cùng với những câu chuyện xuyên suốt quyển sách là môt chứng minh cho việc “ĐỪNG THEO ĐUỔI ĐAM MÊ” – vì nó mơ hồ, vì nó nguy hiểm, vì nó không xác định được khi bạn còn chưa biết bạn muốn gì, bạn đi đâu thì con đường nào bạn chọn cũng đúng, cũng sẽ đưa bạn đến nơi bạn phù hợp.

Đam mê là gì? Một bảng phân tích khá thú vị từ nhà tâm lý học Robert J. Vallerand về đam mê đã cho ra kết quả là 96% các đam mê trong bảng khảo sát thiên về các sở thích như thể thao, nghệ thuật, đọc sách và chỉ có 4% đam mê là có liên quan gì đó đến công việc và học tập. Và tỉ lệ người thành công trên thế giới để sống tốt với đam mê của mình thì rất ít, thậm chí là hiếm. Vì sao ư? Vì không phải ai cũng quyết liệt với đam mê đó. Hoặc nếu có quyết liệt thật, nhưng sai chiến lược, sai định hướng, sai luôn cả công tác chuẩn bị thì giữa đường bỏ cuộc. Mà nếu khảo sát thì đam mê của mình là ăn với ngủ thì mần răng mà sống 😣!

Trải nghiệm thực tế của mình trong công việc là lúc mới ra trường, mình chúa ghét làm việc với các bộ luật, các quy định và thủ tục. Nhưng rồi công việc chính đi theo mình và mình được trả lương để làm thì lại cực kì liên quan đến các thứ mình ghét, phải nói là ngày qua ngày luôn. Thay vì chịu đựng thì mình đã quyết định tìm hiểu xem có điều gì thú vị từ công việc này mà mình bỏ lỡ không? Rồi thay vì cái quy trình cũ mòn, cũ rích này có điều gì mới mẻ mình có thể áp dụng không? Rồi cứ thế, mình làm công việc đó tận 6 năm trời và thuộc lòng hết các thể loại quy định, quy tắc mà mình từng ghét. Mình đã nỗ lực để trở nên giỏi hơn trong công việc của mình, lúc đó mình không phải là người giỏi nhất nhưng tự hào là người tận tâm nhất. Đương nhiên món quà cho những nỗ lực đó là sự ghi nhận của sếp, là sự yêu mến của khách hàng và cả các đối tác cùng với những thăng tiến trong công việc. May mắn rằng mình vẫn giữ tư duy và tâm thế đó cho đến giờ.

Hành trình tìm kiếm đam mê của mình là thế, cứ làm đi, cứ sai đi rồi sửa, rồi điều chỉnh. Đam mê cũng vì vậy mà từ từ hiển lộ, nó ở ngay đây, ngay trong quá trình làm việc chứ không phải ở đâu đó xa xôi ngoài kia.

Sau một hành trình đi tìm, bài học mình nhận ra là thay vì đi tìm một điều gì đó còn đang mơ hồ trong nhận thức, hãy là một người thợ lành nghề, hãy trở nên giỏi giang đến mức không ai có thể từ chối hay phớt lờ, hãy biến mình thành thỏi nam châm hút cái đam mê về phía mình và làm rõ nó, từng bước, từng bước một. Hãy trở thành người giỏi nhất trong bất kỳ việc gì mình làm.
Đam mê là một quá trình, không phải điểm đến

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>