Quyển sách này đã đi cùng với mình trong chuyến hành trình tâm linh hồi đầu tháng 8 vừa rồi.

Điều đầu tiên mà mình cảm nhận được từ quyển sách này là nó nhẹ nhàng, trong trẻo và thỉnh thoảng có chút  tính hài hước rất là nhân văn, giống cảm giác khi Thảo đọc bộ sách của Đại Đức Haemin vậy đó.

Thảo biết đến trang facebook Chuyện của Soul cũng được vài năm, thời điểm mới bùng phát dịch Covid ở Việt Nam nằm 2020. Nhờ có những chia sẻ và sự cộng hưởng từ một cộng đồng chung mà những lúc khó khăn nhất đều nhận được một thông điệp tích cực từ trang của Soul.

Trong đời chúng ta, ai mà không có chuyện bất như ý, ai mà không có những mối quan hệ hục hặc dù lạ hay quen, càng trưởng thành Thảo càng hiểu con đường Bình An nằm ngay tâm mình, chứ không phải là con đường dễ dàng, trải thảm hay rải hoa hồng ngoài kia.

Thảo nhớ có lần, thấy trên trang, có một tấm hình đăng chữ viết tay “Khi nào thấy Bình An trong hoàn cảnh Bất An, khi ấy… Đời bắt đầu Đẹp”. Cảm xúc lúc đó đến giờ vẫn hiện lên rất rõ, nó như một vết nứt, như một cú giáng, như 1 tiếng đùng rất lớn ở bên tai, nhưng tất cả nó điều diễn ra trong một sự thinh lặng đẹp đến tuyệt vời. Kể từ đó, Thảo càng quyết tâm hơn trong con đường chuyển hóa bản thân mình, để mình sống có ích hơn cho cuộc đời xinh đẹp này.

Chưa bàn đến việc có thể giúp cho người khác, khi mình có thể tự giúp được cho chính mình là mình cũng đỡ gây hại cho nhiều người rồi.

Những trải lòng trong quyển sách nó cứ thế nhẹ nhàng mà len lỏi, nó rất thật, rất đời và nó hiện hữu ngay ở bên cạnh mình. Thảo nhớ lúc ở trên máy bay ra Hà Nội là đọc một phần, có đoạn nói về việc quét lá trong chùa, lá cũng là pháp để chúng ta học, việc quét lá cũng là một pháp tu cho sự kiên nhẫn và hiện diện. Thế là lúc ra chùa Phật Tích, đoạn đi lên Đại Tượng Phật, có một bạn trẻ chắc cũng đang tu học cầm chổi quét lá. Thế là Thảo ngộ được việc này không đơn giản tí nào, lá rụng rất nhiều, vừa quét xong lá lại rụng tiếp hay khi có gió lá lại rụng đầy sân. Lá xanh, lá vàng, lá đỏ xen kẽ.

Ngộ được là một chuyện, chứng được lại là một chuyện khác.

Có rất nhiều bài học mình nghĩ là mình hiểu, mình đã thấu suốt rồi, nhưng thực tế mình chả biết gì sất, cái mình biết nó nhỏ xíu xiu, chả thấm vào đâu cả. Thế nên, thầy của Thảo dặn, nhìn người, chỉ cần nhìn cách họ làm việc, họ đi đứng, nói chuyện là biết. Ban đầu, Thảo không chịu tin đâu, vì như thế cứ như là ta đang phán xét người khác. Nhưng lâu dần, thực hành việc quan sát, Thảo hiểu nó sâu sắc hơn, nó ban trải từ tình thương để mình hiểu và mình kiên nhẫn với người đối diện, để mình biết cách tương tác với họ.

Tình cờ trên bàn thờ có một nhánh trầu bà xen lá vàng lá xanh rất đẹp, nhưng mà nhìn nó mình cũng bồi hồi lắm. cái cành có 5 lá, giờ còn 4 lá xanh. Lúc đem ra chụp hình, bạn méo nhất quyết phải đứng đằng sau mới chịu. Ừ thì lên hình luôn, méo meo.

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>