10 ngày bị covid đã giúp mình có những cái “ngộ” mà hồi trước giờ hổng có nhận ra.

Ngộ đầu tiên đó là đừng có tối ngày khoe khoang là mình bất tử. Tới hồi bị covid nhập, nó còn quằn quại hơn khi người ta bị nữa. Ngày thì sốt đụng nóc, đêm thì thân nhiệt hạ xuống, toàn thân phà ra cái hơi lạnh như cái hơi từ tủ lạnh lúc mở ra. Ho không thấy đường đi, hơi thở thì rất là khó khăn.

Ngô thứ hai đó là đừng ảo tưởng rằng việc gì mình cũng làm được, ngộ ra rằng mình có thể cực kì kiên nhẫn với người khác nhưng lại cũng đồng thời cực kì mất kiên nhẫn với chính bản thân mình. Luôn đòi hỏi bản thân phải nỗ lực không ngừng nhưng lại không cho phép bản thân nghỉ ngơi thật sự. Ngộ ra rằng mình thật sự rất thiếu trách nhiệm với chính mình, và đã chưa từng dừng lại để lắng nghe cơ thể đang nói chuyện với mình.

Ngộ thứ ba đó là tâm trí của mình rất là bất an, dù nằm một chỗ mà đầu óc cứ suy nghĩ hết việc nọ đến việc kia, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí mà vẫn cứ miên man suy nghĩ về những việc chưa làm, những danh sách hàng tá thứ còn đang dang dở. Ngộ ra rằng bình thường ham việc, ôm đồm nên tâm trí luôn bận rộn, ngộ ra rằng cái tâm thế an yên muốn có thì phải rất tỉnh thức thực hành miên mật chứ không phải đạt được một lần thì nó sẽ ở đó hằng hữu.

Ngộ thứ tư đó là đời người sẽ luôn có những ý kiến khác nhau, mỗi người góp 1 ý thì thành ra một biển trời vô tận, không thể nào làm hài lòng được hết tất cả. Trong cùng một ngày vừa được chê – vừa bị khen, rất là trái chiều cho cùng một việc, một trải nghiệm của sự khám phá khoảnh khắc aha để cho mình nhận ra rằng muốn sống tốt thì phải thực sự, thực sự quay về với chính mình, hiểu mình và xây dựng nội lực bên trong mình.

Ngộ thứ năm đó là việc bị từ chối thật ra cũng là một điều tích cực nên có trong cuộc sống. Việc bị trượt cũng không quá đáng sợ, nó giúp mở ra cho mình một cơ hội khác, một góc nhìn khác.

Ngộ thứ sáu là con mèo của mình thật sự rất mập, nó bị béo phì chứ không phải chỉ mập bình thường. Bác sĩ đã nói nhiều lần rồi mà mình vẫn không tin,  rằng em ấy đã có tí tuổi tác rồi nhưng trong mắt mình nó vẫn nhỏ bé đáng yêu như ngày mới về. Bỗng nhiên có chút bám víu khi bồng em đi bác sĩ, bỗng nhiên thấy có sự níu kéo và ích kỉ khi sợ một ngày không có em bên cạnh nữa.

Ngộ cuối cùng đó là khi mình thật sự có một khát khao rất cháy bỏng, khi mình thật sự có một ước mơ thì cả vũ trụ sẽ hợp lực lại để biến giấc mơ đấy thành sự thật. Và ngộ rằng mình đang thực sự ở đúng nơi cần ở, làm đúng việc cần làm. Rằng trải nghiệm nào cũng là quý giá cả.

Bầu trời thật sự thật sự rất đẹp. Có bao nhiêu người có thể nhận ra!

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>