Ngày hôm nay là một ngày cực kì đặc biệt đối với mình khi trong một ngày mà gặp được “những người thầy” giúp mình được khai sáng.
Và mình thật sự thấm, rất thấm cái câu khi học trò sẵn sàng thì người thầy sẽ xuất hiện. Thầy, có khi là một người cụ thể, có khi là một hoàn cảnh, thậm chí có khi là một cú giáng đau điếng từ cuộc đời để khiến mình phải bừng tỉnh, để hiểu và để học sâu hơn vào bài học cuộc đời của mình.
Từ ngày nghỉ việc để trở thành một freelance đến nay, mình học được cách để unlearn (bỏ đi) những gì mình đã biết, luôn tò mò, cởi mở với mọi thứ. Bỏ đi cái tâm thế tôi đã biết rồi, tôi đã hiểu rồi để đào sâu vào, còn điều gì mình chưa biết không. Cộng thêm bản chất ham vui, ham của lạ, rất thích những gì mới mẻ, như một con ngựa mãi rong chơi trên đồng cỏ quên cả lối về, đặc biệt là trong bể học mênh mông và bao la này.
Phản tư (self reflection), tự soi chiếu bản thân mỗi ngày để hôm nay mình cũng nhận ra à thì ra là soi chưa kỹ, à thì ra là soi chưa đủ sâu vào tảng băng chìm ở bên dưới, chưa đủ hiểu để rồi luôn vội vàng và lao xao với những quyết định trong đời. Mình thôi không hỏi bản thân học đủ sâu chưa? mà thay vào đó là học để làm gì? Bỏ hết những gì đã biết là bỏ cái gì? bỏ như thế nào? mà thật sự đã bỏ chưa?
Từng câu hỏi, cứ thế xoáy sâu vào tim, để ngồi im lặng, lắng đọng lại với tất cả sự hiện diện, để hiểu à đã đến lúc rồi. Câu hỏi mình đã đi tìm hơn nửa đời người (tính tới thời điểm này, nếu mình sống thêm được 30 năm nữa), tìm mãi không ra, để khi không tìm nữa thì nay đã được trả lời. Khi bạn đặt câu hỏi đúng sẽ luôn có câu trả lời đúng.
Đủ nắng hoa sẽ nở
Đủ gió chong chóng sẽ quay.
Nguồn ảnh: google