Ngày 9
Thảo là một người giỏi đa nhiệm, và đã từng rất tự hào về việc mình có thể cùng một lúc làm được nhiều việc, đã từng xem đấy là một trong những USP của mình và đã từng cho rằng nhờ có nó mà mình trở nên giỏi giang hơn trong chính sự công nhận của bản thân mình. Các công việc mà Thảo lựa chọn cũng thường có xu hướng đa nhiệm dù là làm cho tổ chức hay làm việc độc lập; dù là dự án của công ty hay là những dự án của cá nhân.
Đi cùng với sự đa nhiệm là tâm lý cầu toàn, vì vậy mà trong những việc mình làm, mình luôn đòi hỏi bản thân không được lơ là, càng không cho phép lỗi được xảy ra. Hoặc giả sử okay có lỗi xảy ra thì bài học ở đây là gì, giải pháp là gì và tiếp tục tinh chỉnh để đi tiếp chứ không để mình ở lại quá lâu trong một tình huống.
Cũng chính vì tâm thế đó mà mỗi khi Thảo bị chậm lại dù chỉ 1/2 nhịp thôi cũng đã thấy bản thân bị tuột lại phía sau và lại càng không cho phép mình được nghỉ ngơi để ép mình quay lại càng sớm càng tốt.
Và kết hợp hai thế trận đó, Thảo đâm ra không tin tưởng khi giao việc cho người khác. Vì mình chờ đợi trong bị động (điều mà Thảo cực kì ghét) và vì mình không thể kiểm soát được việc gì đang và sẽ diễn ra tiếp theo (điều khiến mình thấy không an toàn) thế nên ở trong hoàn cảnh này thường xảy ra hai kiểu hành vi mà mình thường thể hiện: Một là bản thân mình trở nên cực kì khó tính và hơi “hung hăn” (hay trong tiếng anh hay gọi là aggressive) và Hai là thôi để đó tao làm luôn cho xong – Okay, Fine, I’ll do it myself.
Cho đến khi Thảo nhận ra mình đang căng mình lên để đi ngược dòng;
Cho đến khi Thảo nhận ra mình làm việc đầy trách nhiệm nhưng không thật sự thấy vui vẻ với những gì mình đang làm.
Với những sự phán xét chi li từ chính bên trong mình cho đến những tiêu chuẩn công việc mà mình đề ra đôi khi vượt quá khả năng hiện tại. Và đó là một cực hình!
Đến khi mệt nhoài và quyết định thì nó thường là khó quá bỏ qua luôn – kiểu nghỉ phẻ á. Đó là những bài học mà Thảo đã học được trong suốt một thập kỉ trước (ý là chục năm qua đó).
Và bây giờ, bài học đó đã quay trở lại khi mà Thảo cứ cho rằng mình đã biết cách vượt qua. Thế nhưng lần này bài kiểm tra khó hơn rất nhiều lần nhưng dạng đề nâng cao.
Tất cả các thói quen đa nhiệm, cái tâm lý cầu toàn cũng sự quyết chiến đến cùng bây giờ nó đang ở đây, với mình, ngay bây giờ. Chào những người bạn cũ.

Lần này Thảo học được rằng đa nhiệm là một thói quen và mình có thể thay thế được nó.

  1. Thảo đang rèn luyện và tập dần thói quen đơn nhiệm, nghĩa là trong cùng một thời điểm mình chỉ cho bản thân tối đa 3 đầu việc và phải luôn có thứ tự ưu tiên cùng với mức độ khẩn cấp của nó.
  2. Thảo đang học cách nói không và biết thiết lập giờ giới nghiêm của mình (cái này vẫn còn phải rèn luyện thêm vì vẫn còn hay nói có và rất nhiệt tình làm giúp việc của người khác)
  3. Dành cho mình một khoản thời gian ngắn trong ngày và dành hẳn cho mình một ngày cuối tuần để để ngắt kết nối và sạc năng lượng.

Tâm lý cầu toàn là một góc nhìn, nếu nhìn nó ở một góc nhìn khác nó sẽ dễ thương dễ mến hơn và hiểu rằng mình luôn thúc đẩy bản thân tiến về phía trước, phát triển và tạo giá trị liên tục. Đó là một điều tích cực.

Bài học mình rút ra được đó là thay vì tổng sỉ vả bản thân với những lỗi sai để rồi mệt mỏi lê lết thân xác về nhà thì mình thừa nhận luôn rằng okay Thảo chưa làm tốt, Thảo xin nhận trách nhiệm và đâu là điều Thảo có thể làm ngay để khắc phục nó.

Giao tiếp, minh bạch, rõ ràng và kịp thời là 4 từ khóa mà mình đang dùng để làm bạn với sự cầu toàn của chính mình.

Cuối ngày, dọn đồ từ văn phòng về vẫn còn kiểu lớ ngớ ủa mai thứ bảy hả. Việc chưa xong mà mai đã nghỉ rồi à? Tự thấy mình khổ chứ không thấy mình giỏi và vẫn còn đang suy nghĩ về điều này. Okay, nghỉ thì nghỉ chứ nửa đêm rồi còn gì
Rồi, giờ vừa cùng lúc hoàn tất 3 quyển sách. Bạn muốn mình review quyển nào trước?
LataHa, 14.10.2022
Hành trình sống với giấc mơ Người Dẫn Đường
{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>