Trong suốt từ cuối tuần đến giờ, mình quan sát bản thân khá kỹ, như thể nhất cử nhất động đều không lọt qua được cái sự quan sát ấy. Và mình dần dần nhận ra một điều, một khoảnh khắc thú vị, cái cảm giác aha đó nó cho mình hiểu mình là ai và làm thế nào để mình đáp ứng được những cái nhu cầu thiết yếu hàng ngày đó.

Hôm trước mình có kể với bạn về điều bất như ý, thì hôm nay, mình hiểu rằng được cái căn nguyên cốt tủy, cái nơi gốc rễ sinh ra điều đó. Phải nói là nó phải đi qua tầng tầng lớp lớp các quan sát và soi mình liên tục, đủ để hiểu được làm thế nào mình có thể chữa được tận gốc, để khi khám phá ra, mình hân hoan như bắt được vàng í.

Bất như ý, nó luôn hiện hữu xung quanh mỗi chúng ta. Nó có thể là bất cứ thứ gì miễn là nó không diễn ra theo cách bạn muốn. Một điều không như ý muốn có thể không sao cả, nhưng nhiều điều như thế, lặp đi, lặp lại, liên tục sẽ khiến cho bạn bị chao đảo hay thậm chí bị hất văng ra khỏi đường ray. Nó làm cho bạn hoang mang và bất định, hoài nghi và mất tinh thần. Mình đã từng kháng cự rất nhiều với những lần như thế, nhưng sẽ giống như bị lún vào vũng lầy, càng vẫy vùng càng mắc kẹt, càng cố càng bất như ý.


Khi mình dừng lại, không làm gì cả, không hành động, không vùng vẫy tìm cách nữa, chỉ yên lặng và quan sát trong nhiều ngày qua. Nó cứ thế mà nhẹ dần, cứ thế mà sáng tỏ để cho mình nhận ra được một điều quan trọng nhất: Sự thật.

Sự thật là mình khát khao được phát triển tối ra những năng lực vốn có của mình, đồng thời khai thác những tài năng đang bị tiềm ẩn, làm thế nào để mình có thể chuyển động về phía trước, làm thể nào để có thể phát huy tối ưu nhất bản thân mình, tạo ra kết quả, tạo ra giá trị, cống hiến và sống có ích mỗi ngày.

Sự thật là mình luôn nỗ lực không ngừng nghỉ, luôn thúc ép bản thân phải đạt được mục tiêu, luôn tìm kiếm sự rõ ràng trong từng đường đi nước bước, để đảm bảo mỗi bước chân mình đi đều để lại một dấu ấn rõ ràng, lan tỏa năng lượng của tích cực, của bình an và phát triển. Vì vậy mà. Thời gian qua mình bị burn out vì mọi việc không thuận lợi, không diễn ra như mong muốn của mình và cuối ngày vẫn còn đó những dự định, những kế hoạch không hoàn thành. Điều đó nó đốt cháy năng lượng và tự tin của mình.

Nhận ra rồi, lại dừng tiếp, lại quan sát tiếp để rồi mình học được một bài học đó là nhu cầu thiết yếu của mình ngoài việc được ngủ đủ giấc, được ăn ngon, được uống cà phê ngon đầu ngày còn là được nhìn thấy kết quả vào cuối ngày.

Rồi từ đó buông bỏ cái tính tham lam mong cầu đi, tập trung vào một mục tiêu duy nhất, chẻ nhỏ nó ra, xử từng miếng, lăn cái bánh xe đi từng chút một, làm đến cùng, truy đến tận. Không bỏ sót một khả năng nào.

Đón nhận điều bất như ý, yêu nó, thương nó, chuyển hóa nó để mình như ý với nó.
Nghe ghê ha, mà ghê thiệt chứ bộ.
Tốt nghiệp rồi, lên lớp học tiếp.

LataHa 21.12.2022

Hành trình sống với giấc mơ Người dẫn đường

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>