Hôm nay, ngày nghỉ mà cũng không thua ngày đi làm. Cũng chạy ngược chạy lui lo mấy việc còn dang dở cho xong.
Một tuần bận rộn và trải nghiệm rất nhiều cung bậc cảm xúc, nhiều cuộc hội thoại sâu sắc để cần nghiền ngẫm và thẩm thấu. Có những lúc cảm thấy bất lực đến muốn khóc khi mình nhận ra còn nhiều điều đang giới hạn, đang kéo mình lại. Nhưng những cảm giác thôi thúc của giấc mơ lớn nó mạnh hơn nhiều, nó kéo đẩy mình về phía trước. Cái sự kéo giãn đó, nó vất vả lắm. Vì phải kéo căng mình ra, ở trong vùng đất mới, nơi mà mọi thứ đều rất mới mẻ và bản thân mình còn nhiều thiếu sót. Nhưng mà, … cực kì xứng đáng.
Một sự tất bật ngược xuôi mà ai cũng đang hòa vào dòng năng lượng chung đó, cuối năm rồi còn gì. Những lúc thế này, mình lại biết ơn cực khi mà việc rèn luyện quan sát bản thân không còn phải cố nữa, mà nó đã trở thành một khả năng, một siêu năng lực và một thói quen, một cơ chế tự động rồi. Vì vậy mà những lúc bị cuốn đi, nhận ra kịp thời để kéo mình quay lại con đường chứ không còn trôi dạt như ngày xưa nữa.
Rồi cũng chính trong suốt quá trình rèn luyện đó, mình bắt đầu hiểu ra các cơ chế vận hành để hình thành một thói quen. Nếu tất cả những lý thuyết trước kia mình học rồi quên, thì giờ nó đang được mang ra ứng dụng. Thay đổi nhỏ thôi, từng chút, từng bước một. Rồi cứ vậy mà đều đặn rèn luyện mỗi ngày, đến khi bạn kịp nhận ra thì bạn đã thay đổi rất là nhiều rồi.
Hôm nay đi sắm cái kính mới, lựa được cái kính ưng dễ sợ. Giờ thấy đường lại rồi nghen.
LataHa 03.12.2022
Hành trình sống với giấc mơ Người Dẫn Đường
{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>