Ngày mới bắt đầu từ 5h30 bằng những hoạt động không thể kết nối hơn được nữa. Những chia sẻ rất chân thực từ các bạn đồng hành, còn đó những hoang mang lo lắng, còn đó những hoài nghi và sự chần chừ, và mạnh hơn thế là những giấc mơ vượt qua rào cản, tìm thấy con đường dành riêng cho mỗi người.
Buổi sáng sớm se se lạnh lạnh, ánh nắng mặt trời rực rỡ cứ thế rọi thẳng vào chỗ mình ngồi. Bừng tỉnh, nghe lại được một thông điệp (cũ như mới) tận hai lần từ sáng sớm cho đến tối muộn – Unlearn.
Học, đọc hay thu lượm được bất cứ thứ gì đều là để đi xuyên qua nó luôn. Hành trình cởi bỏ những tri kiến, những gì đã biết để học tiếp, để đi tiếp, để tiếp cận cùng một vấn đề ở góc nhìn mới. Nghe và nói có vẻ dễ, nhưng đời người có mấy ai từ bỏ được những gì đã biết.
Những vết hằn từ lúc chập chững bước đi khi còn là đứa trẻ, những lời la rầy của người lớn cứ vậy mà khắc ghi vào tâm trí, để rồi nó biến thành cái gọng kìm bủa vây lấy đứa trẻ lớn xác là mình về sau. Cố tỏ vẻ kiên cường để che lấp cái yếu đuối mong mang bên trong.
Mình cũng có những cố chấp riêng vì vậy mà các bài học đến với mình rất mãnh liệt và mạnh mẽ, đôi khi khá là tàn khốc. Như một người chiến binh lâm trận bị quánh cho te tua tơi tả nhưng không được phép quay đầu bỏ chạy, càng không được phép rời khỏi chiến trường. Vì vậy mà từng cái lớp vỏ mặt nạ xấu xí nhất bị đánh cho vỡ tan, rơi vụn từng lớp, từng lớp để mình có thể can đảm thừa nhận rằng:
-Mình tham tri thức vì vậy mà cố học, cố đọc, cố làm nhiều thứ
-Mình cố tỏ vẻ thông minh và trí tuệ, hiểu biết nhưng mà thật sự mình hổng biết gì hết
-Mình giả vờ như môt kẻ thân thiện, đáng yêu nhưng thực tế là sợ cãi hok lại người khác, ngại va chạm và mâu thuẫn
Nhưng thẳm sâu bên trong đó là nỗi sợ, sợ mình không làm được, sợ bị tuột lại phía sau, sợ bị từ chối và không được thừa nhận.
Mà đã là đồ giả, cái gì cố thì nó sẽ không thành. Càng cố hiền càng ác chẳng hạn 😆. Tưởng mình hiền hậu lắm, ai ngờ mình cũng không phải dạng vừa đâu.
Thật sự, hành trình đi vào bên trong làm việc với bản thân dễ không dễ, khó không khó. Nó đòi hỏi mình phải đi từng bước rất kiên nhẫn, cực kì kiên nhẫn và cần lòng bao dung rất lớn. Đủ để tha thứ cho chính mình, đủ để yêu thương chính mình để khi đủ đầy rồi thì mới có thể yêu thương thế giới xung quanh mình.
Bài học cuối ngày, thầy bảo,
Con vứt hết những gì con đã biết đi. Từ đó, lấy cảm hứng mà đi tiếp. Đừng để mình bị kẹt lại phía sau bởi những điều đã biết.
Ảnh chụp bình minh từ cửa sổ.
LataHa 29.11.2022
Hành trình sống với giấc mơ Người Dẫn Đường
{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>