Hôm nay mình có một trải nghiệm đắt giá cho cái tương tác đầu ngày. Kiểu mở hàng đầu tiên luôn á.

Số là
1-sáng nay mình book grab để đi làm, địa điểm từ nhà đến công ty.
2-tối qua con méo mình ói lên cái nệm và mền của mình, mà tình hình là không thể tự giặt được nên mình đã gom mang theo để tiện đường ghé tiệm giặt ủi.

Kết quả là, vừa xuất hiện, vừa bảo anh ấy, dừng ở đầu hẻm (vì ở đó có tiệm giặt ủi) cho mình gửi đồ tí. Anh ấy không nói một lời, bảo em không thể nhận cuốc xe này, rồi hủy và rồ ga phóng đi trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và chỉ kiểm thốt lên Ơ kìa.

Và rồi đầu mình chạy dữ liệu, nào là nhận diện cảm xúc bực mình, rồi sự khó hiểu, chỉ là ghi nhận, quan sát không phán xét – layer đầu tiên
Rồi vừa đi bộ ra đầu hẻm vừa suy nghĩ về việc xảy ra và tự hỏi mình bài học ở đây là gì? Bạn tin không, mình nghiệm ra được một bài học cực kì thú vị liên quan đến tất tần tật những gì mình đang làm. Và bài hát ở link bên dưới là mô tả sự sáng dạ của mình ngày hôm nay đó.

Vâng, và chia sẻ với bạn là sau 7749 cái dữ liệu trong đầu nó chạy qua chạy lại rồi phân tích mổ xẻ bằng sự sâu sắc thì
1-Anh ấy đại diện cho quỹ thời gian mà mình đang có
2-Và cái ý định dừng một tí của mình nó không có nằm trong kế hoạch ban đầu. Vậy nên, khi mình bắt đầu móc nối hết các sự kiện diễn ra gần đây thì một khoảnh khắc aha moment nó lóe lên. Ồ, mình là hành động bộc phát, hay chen ngang, lấn hàng những gì đã lên kế hoạch trước đó. Kết quả là không có gì xong một cách trọn vẹn và hoản chỉnh.
3-Vậy nên việc anh ấy từ chối đã cho mình một bài học về việc sử dụng tài sản là thời gian quý giá của mình.

Câu chuyện mỗi người mỗi khác, nên đừng so sánh. Cơ bản đối với mình, luật nhân quả xảy ra mỗi ngày và mình tin điều đó.

Và mời bạn nghe nhạc nhé.

LataHa 21.11.2022

Hành trình sống với giấc mơ người dẫn đường

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>