Hôm nay không soi chiếu bản thân qua mấy cái gương nhỏ nhỏ nữa mà lôi luôn cái gương thần Mê Ngộ Cảnh ra soi và thu hoạch nhiều đến choáng ngợp. Và nhận ra có một vài điều vô cùng quý giá đối với mình. Một số ít các quyết định lúc trước rất quyết liệt bảo vệ thì đến nay tự thấy không còn phù hợp nữa. Một số điều trước giờ đúng như một lẽ dĩ nhiên, đến nay nó không còn như thế và còn cả một số mối quan hệ nữa. Điều hay ho nhất là nhận ra mình đang là chàng dũng sĩ trong câu chuyện Cửa Tùng đôi cánh gài của thầy Thích Nhất Hạnh. (Sách có bản miễn phí trên mạng, các bạn có thể gõ tên trên google sẽ thấy)

Vui và biết ơn khi nhận ra điều đó là một chuyện nhưng đồng thời cũng vui và biết ơn khi được trải nghiệm những bài học khác nhau trong từng giai đoạn trưởng thành của mình.

Mỗi người một hành trình rất khác. Cái khó của mình chưa chắc đã khó với bạn và ngược lại.

Nhiều người không hiểu và hay lo chuyện bao đồng nhưng cứ tự cho rằng họ đang giúp đỡ người khác. Họ sẽ dễ dàng cho bạn lời khuyên rằng sao bạn không làm thế này, hay thế kia. Bạn nghe theo và làm được họ sẽ bảo rằng “thấy chưa tao nói rồi mà”. Bạn không nghe mà lỡ không làm được họ lại bảo “tại mày không nghe tao”. Rồi xui xui nghe mà làm hổng được thì “ủa do mày làm chứ tao đâu biết gì nè”.

Đó thấy quen không? Cả một thời tuổi trẻ của mình xoay quanh các mẫu câu đó và mình đóng cả hai vai các bạn ạ.

Từng giai đoạn, khả năng hiểu biết và nhận thức cũng khác nhau. Mình đã vật lộn một thời gian rất dài để học cách chấp nhận, yêu thương và tôn trọng bản thân. Để rồi hôm nay tự nhận ra, thật ra mình xứng đáng được hưởng một lời cảm ơn sâu sắc từ chính mình.

Một cách mình làm để trân trọng hành trình này đó chính là giảm tốc độ và tận hưởng mọi trải nghiệm.

Cảm ơn tháng 10 đã trọn vẹn đi qua.
Cảm ơn thật nhiều.
LataHa 31.10.2022

Hành trình sống với giấc mơ người dẫn đường

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}
>